29/7/10
Hehe.. Mình đang ngồi sắp xếp lại đống file để khi nào cần là có ngay thì vớ được 1 thứ, giông giống như một hạt lạc lẫn trong một cóng đậu xanh vậy.. đọc lại thấy "hồi xưa" của mình thật mắc cười.. =)) =))
Nhật ký đó. Đây nà! (^^)
March 3rd, 2006
2.25pm: đã 1 tiếng trôi qua trong phòng máy.
Phòng tin lớp tớ có 42 máy, đều cấu hình Pentium 4,2.80 ghz, 248mb of ram. Hình như trong đề cương môn tin học có câu hỏi kiểm tra đọc hiểu mấy cái thông số tương tự như thế thì phải, tớ chả hiểu cái quái gì cả nhưng cũng đủ cảm nhận được độ "ì ạch" của chúng.
Cả lớp vẫn cần mẫn (giả vờ) ngồi ngó lên màn hình máy chiếu theo dõi từng thao tác của thầy, trừ 1 người... là tớ.
Ngán quá, tớ đã quá rõ cái tình trạng ngáp ngắn ngáp dài thế này rồi và còn cẩn thận mang theo cả usb xinh tươi đi để đọc nốt mấy chương Tuyết Sơn Phi Hổ của Kim Dung nữa. Ấy thế mà chả cải thiện tình hình được mấy.
Nhìn cái desktop của Dg kìa, khiếp quá! Nó để hình bông hướng dương dạng title cụp xòe đến chóng cả mặt. Còn Bh nữa, nó đang ngồi vẽ paint, ấn đổ sơn liên tục cho con bọ cánh cứng. Thiết nghĩ nếu nó để màu xanh như vừa nãy sẽ hợp với con bọ ấy hơn nhiều. Dãy bên phải là lũ con trai đang ngán ngẩm nhìn nhau. Đầu giờ B gọi với sang tớ: “HA, nhìn này!” rồi cười khoái chí lắm. Tò mò tớ cũng cố nghển cổ, nheo nheo mắt nhìn vào màn hình. Hình như nó đang đổi sceen, mấy dòng chữ nó tự viết cứ bay bay, lộn lộn khó nhìn khiếp. “Ối Trời!” - tớ thở dài. Té ra cu cậu trêu tớ với dòng chữ: “HA, i love u”. Thật tình, trẻ con thường hiếu động thế đấy.
Có ai tự hỏi xem tớ đang ngồi ở vị trí nào ko? Tớ đang ngồi ở góc “trong cùng của cùng” luôn ấy. Ý là tớ ngồi máy khuất nhất trong những máy có thể khuất ở phòng tin rộng gấp 4 lần phòng riêng của tớ. Xin trịnh trọng tuyên bố, từ giờ phút này chiếc máy tính tớ đang ngồi chính thức đã bị “cá nhân hoá”! Tớ đã reset lại toàn bộ, remove tất cả dấu vết của những người sử dụng trước và thay vào đó toàn là cái tên và tem mới to lự lự: “B! – cầm trịch máy này”. Tớ đổi tất tật những thứ có thể đổi, từ wallpaper, màu cho taskbar, đến tên các file.
Mỏi mắt rồi, biết làm gì tiếp theo đây nhỉ? Ầy dà.. Đãng trí chưa, mobile tớ để trong cặp vứt trong tủ gửi đồ ở tít đầu lớp mất rồi. Tự dưng muốn nhắn đi một cái thông điệp cầu cứu đại loại như “Phòng tin lạnh lẽo óc trong veo” mà ngại lên lấy quá.
Hơ.. Sao tự dưng lớp yên ắng thế nhỉ? Í ẹ, thầy đang nhìn tớ với ánh mắt rất chi là kỳ quặc. Tớ linh cảm có điều "chẳng lành" sắp xảy đến. Ờ, nhắc tới thầy mới tỉnh ngộ ra nãy giờ tớ chả hề làm tẹo bài nào. Phòng tin là phòng tin chứ không phải quán Net, thầy là thầy giáo chứ không phải ông chủ quán Net. Vì thế, tớ phải dừng phím ở đây để đi chép bài của bạn và mong không có pha đứng tim nào trong bộ phim kinh dị này.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét