2/9/10

đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

lâm thâm ngoài trời giọt mưa rơi...

Đêm nay, dưới mái nhà này, mình được nằm bên mẹ, được ôm mẹ, được hít hà mẹ... Hạnh phúc là thứ mềm mại, ấm áp, thơm tho và có hình gương mặt mẹ....



10pm: Bất ngờ nhận được tin nhắn của "người lạ" rủ mình nhập đoàn 5.30am ngày mai phượt Thác Bản Giốc. Như đất hạn gặp cơn mưa rào, bao nhựa sống chảy ầm ầm trong cơ thể.. "Có có!! Phải đi chứ! Đi ngay! Đi luôn chứ!!". À này "người lạ", liệu có tin anh được không nhỉ? Mới "quen" nhau không quá 15 phút đồng hồ, dăm câu chat chit hỏi han vội vàng để kịp nắm thông tin giờ giấc, địa điểm khởi hành, cung đường, lộ phí,... nhỡ thỉnh thoảng nói chệch sang chủ đề "rốt cuộc tên anh là gì?" hay "Anh sắp bị ốm à? Chết thật, em có thể tin được tay lái của anh không đấy?" lại phải nhắc nhở nhau "mất thời gian quá!!!". Ừ, nhóm phượt của anh em đã biết thông tin rồi, đồng ý đi là đi thôi, chẳng cần quan tâm thêm gì nữa. Chẳng có lý do ngăn được bước chân mình nữa. Vậy bye bye nhé, hẹn sáng sớm mai nhé!
Nhanh lên mới được. Xem nào, đi bằng xe máy nên phải chuẩn bị quần áo thật dày và dài nè, mũ bảo hiểm thật tốt, giầy để khỏi bị cháy chân,.... ôiiii bao nhiêu là thứ phải chuẩn bị. Gấp - Gáp quá!

Thấy con gái lọt thỏm giữa đống hành lý, máy móc, mẹ ngạc nhiên hỏi chuẩn bị đi đâu, làm gì. Nghĩ rằng như mọi lần, chỉ cần xin phép tổng số ngày mất hút và mất hút với ai mẹ sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng lần này mẹ khó khăn lạ lùng, kiên quyết không cho mình đi.
- Phượt là cái gì, mẹ không biết, nhưng dứt khoát mẹ không đồng ý!
- Mẹ... con cần phải đi, cần phải trải nghiệm mới nhớn lên được chứ!
- Con đừng tưởng mẹ không biết. Nhà báo giỏi thì chỉ cần ở trong nhà cũng phát hiện được ối đề tài rồi, cần gì phải đi đâu xa. Chiều nay mẹ cũng nói chuyện với người bạn làm báo, cô ấy viết thơ hay lắm, cô ấy bảo...
- Trời ơi mẹ ơi.. Nhà báo viết thơ là ý làm sao?!
- ... Mà thôi, mẹ nói không là không! Không có cha mẹ nào có thể chấp nhận cho con gái cứ thích là bay biến như thế được!
Năn nỉ lên xuống vẫn không xong, lời qua tiếng lại với mẹ rồi mình cắm đầu vào màn hình máy tính giả đò gõ cái này cái nọ, bỏ ngoài tai mọi lời của mẹ. Lời mẹ nóng giận, gay gắt rồi bất lực... Cuối cùng mẹ thở dài...
- Mẹ sẽ nói cho con nghe 1 điều, nếu điều này có thể làm con thay đổi suy nghĩ.
- Tại sao con lại phải thay đổi suy nghĩ? Mẹ biết con đã suy nghĩ điều gì mà bảo con phải thay đổi chứ? Con đã không suy nghĩ gì sai cả! Thế giới đang vận động. Nếu không đi, con mãi là con ếch ộp!
- Mẹ đi khám, mẹ bị bệnh tim
- ...
- Có thể mẹ lỗi thời, lạc hậu nên không hiểu được nhiều điều. Nhưng chỉ cần 1 chuyện gì dù rất nhỏ xảy đến với các con, mẹ cũng không thể chịu được...
- ...

--------

Dù xám hay hồng
Giấc ngủ của con luôn tròn vì có mẹ.

Con giận mình ích kỷ, cứ tưởng đã tách khỏi máu thịt của mẹ, mà quên rằng trái tim bao la trong hao gầy thân hình mẹ vẫn đang đập từng ngày để nuôi dưỡng giấc mơ con..

4 nhận xét:

t8n2 nói...

Bài viết rất hay và rất...thật.Tóm lại là không đi nữa hả?

Nặc danh nói...

hay quá..hihi

za'n nói...

hay qua' ba.n b! a.h

Bat dau nhe nói...

Tôi thấy em bắt đầu lớn từ đây, hơn 1 năm trước!