29/11/10


2 cẳng chân run run bắt gặp cái xua tay vô tình chỉ làm mình muốn bật khóc......

mình những tưởng mình là cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng bộ mặt xám xịt như màn mây trước cơn giông đã chứng minh điều ngược lại.
bao suy nghĩ ngược xuôi chỉ mong bới được 1 tia hy vọng mỏng manh trong đống niềm tin đang ầm ầm đổ vỡ, để níu vào đó mà tự giải cứu khỏi cái vực sâu hoắm đang mở rộng dần miệng hố.
không có tia hy vọng nào cả.. mình mệt nhoài.......................................

thoáng nhiên mình gượng gạo cười, cái nụ cười nặng chình chịch. phải, bởi mình sợ ai đó khác nhìn thấy gương mặt này, nhìn thấu tâm trạng này.........

Không có nhận xét nào: