30/10/14

kho

Rải rác trong máy tính có vài trang nhật ký. Share lên đây kẻo mất ^^



Thursday, December 31, 2009, 2:20:29 AM


“1 giờ 35 phút. Mẹ không ở nhà. Em gái đã ngủ. Chỉ còn một bóng ngồi co nhìn ra ngoài hiên, trời lún phún mưa..” – tin nhắn vừa gửi và chưa có lời đáp.

Cả chiều nay mình giấu biệt cái đầu hâm hấp sốt trong thư viện mặc cho cách đó vài trăm mét người ta đang rầm rập kéo nhau đi xem Phố Hoa chuẩn bị khai mạc. Phố kệ phố, người kệ người, cả đống việc phải làm cộng thêm mấy bài tiểu luận trả môn đủ để mình hết hơi với cái tinh thần “cực kì thượng thừa thiết tha yêu dấu quê hương xứ sở” ấy rồi. Cuối năm. Ừm, cuối năm ai cũng nghĩ nó đồng nghĩa với chất đống chết dở.. Ngoài ra không biết người khác ngọt nhạt thế nào, đối với mình nhắc tới Tết còn là nhắc tới cụm từ “mắt nhòe, môi bầm” - miền quá khứ u buồn..

Kéo ghế ngồi được dăm ba mươi phút thì máy tính tèo tèo đòi sạc pin. Nhân lúc chờ đợi mình lật qua lật lại mấy trang sách của Bằng Việt, thấy có câu “mỗi ngõ nhỏ giấu một điều tâm sự”.. Ấy thế là lan man suy tư..

Hà Nội
Xuyên suốt câu chuyện xám màu là mưa.. cơn mưa hút dài vào những con ngõ sâu thăm thẳm..
Khởi đầu, một đêm mưa khóc ròng bên mẹ, chiếc va li cũ kĩ và cuộc chạy trốn lép nhép bùn.. Tiếng pháo hoa nổ giòn trên mái đầu của kẻ không nhà..
Cuộc đời, đâu phải ai ai cũng được trải qua những đêm giá, thân thể áp đất, vừa ngủ vừa đưa tay che mưa tạt vào mặt, còn gió thì cuốn quanh người thay chăn? Âu cũng là cái liễn.

Có lẽ cái giá lạnh đã ngấm từ đất, từ gió, từ mưa trở vào tim để rồi từ đó trái tim đã hóa đá, khô chai. 




“Đáng tiếc, em quá mạnh mẽ để cần tôi”
(hahaha)
(huhu..)



Đúng là càng bước gần tới giờ khắc giao thừa, lòng càng hoang vắng.. Nhưng mà.. Tớ viết đùa đấy! :) Ngủ thôi, thế đủ rồi.

Không có nhận xét nào: