23/11/10

Mật mã Tây Tạng (trích chương 4)

Khó ngủ, nằm đọc Mật mã Tây tạng mà cuốn hút không thể rời cuốn sách. 4 giờ sáng, đọc được 1 đoạn cảm động, mò dậy type vào máy tính rồi lại đi đọc truyện tiếp. Chủ nhật mà. :)


Trác Mộc Cường Ba cười cười, nói: "Ừm,đúng vậy. Anh có biết không,chỉ số thông minh của chó tương đương với một đứa bé bốn tuổi, chúng có thể hiểu và nhớ được khoảng hai nghìn đến ba nghìn từ đơn, không nghi ngờ gì nữa, chúng cũng có thể hiểu được một số từ và câu đơn giản, đồng thời dựa vào cơ thể và mùi cơ thể tiết ra để cảm nhận được tình cảm của con người: buồn bã, vui vẻ, phẫn nộ. Tôi thấy mình rất hạnh phúc vì đã chọn chúng làm bạn, tôi chưa thấy loài vật nào có nhiều ưu điểm như chúng cả, chúng trung thành, thông minh, hữu hảo, dễ thuần, đã nhận chủ nhân thì cả đời cũng không thay đổi. Không ít chó con sau khi ra đời chẳng được bao lâu đã bị tách khỏi mẹ, vì vậy chủ nhân trong mắt chúng, chính là mẹ. Bất kể mẹ giàu có hay nghèo túng, thiện lương hay hung ác, bọn chúng đều đi theo đến chết, mãi mãi không rời xa, trừ phi là chủ nhân muốn vứt bỏ chúng mà thôi."
Trương Lập nói: "Cường Ba thiếu gia hình như có rất nhiều cảm xúc thì phải."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Để tôi kể cho anh nghe hai câu chuyện nhỏ nhé, đều là chính mắt tôi nhìn thấy cả. Tôi từng thấy một con chó ăn xin ở thị trấn nhỏ Barfu, nước Anh, đó là một con chó săn nòi Charles tên là Doro, Doro không hề biết giá trị của mình, đi theo một tên ăn mày tối ngày say khướt. Mỗi ngày khi tên ăn ngày ngủ ở đầu phố, nó lại dùng hai chân trước nâng cái mũ rách rưới của hắn ta lên, hai chân sau nhảy tưng tưng xin tiền người qua đường,khi đôi mắt ấy nhìn vào anh, anh thật không thể nào từ chối nổi đâu. Nhưng,tên ăn mày kia chỉ ném cho con chó mấy mảnh xương vụn, hầu hết tiền xin được đều biến thành rượu ngon đổ vào bụng hắn, thi thoảng hắn còn tay đấm chân đá con chó tội nghiệp nữa. Tôi vốn định trả giá cao mua con thú đáng thương đó về, nhưng những người xung quanh nói với tôi, con chó đó đã bị bán đi không biết bao nhiêu lần rồi,lần nào tên ăn mày cũng bán được với giá rất cao, nhưng sau khi được chủ mới đưa về nhà, con chó không ăn cũng không uống, cứ rên ư ử, chủ mới không còn cách nào, đành đưa nó trở lại đây. Tôi đứng ở đầu phố, quan sát nó mấy tiếng đồng hồ liền,mỗi khi nó mệt lại trở về cạnh tên ăn mày, lặng lẽ ngồi chồm hổm, như thể chỉ cần nhìn thấy tên ăn mày đó đã là một thứ hạnh phúc với nó rồi. Mỗi lần nghỉ không đến mười phút, nó lại nhảy lên, khó nhọc đi bằng hai chân sau, không biết mệt mỏi, không oán không hận, trung thành cả đời, mãi không rời xa, đây chính là phẩm chất của chó."
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Trương Lập, Trương Lập không nói gì, gã lại tiếp lời: "Còn lần nữa, là chuyện một thương gia người Pháp, con chó chăn cừu Đức của ông ta bị thương ở chân, không thể tham gia cuộc tuyển chọn cảnh khuyển thế giới được nữa, ông ta định mang con chó bẹc giê tên Thor đó đi hủy diệt nhân đạo. Nhưng Thor cao lớn khỏe mạnh, răng sắc cực kỳ, người bình thường căn bản không thể lại gần. Thương gia người Pháp đó đành đích thân trộn thuốc độc vào đồ ăn cuả Thor. Ông ta mang đồ ăn có thuốc độc cho Thor xong, vì không nỡ nhìn thấy cảnh nó quằn quại đau đớn nên đã ra ngoài. Mười phút sau, khi ông trở vào nhà, mở cửa ra, liền phát hiện con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối!"
Trác Mộc Cường Ba bỗng nhiêm im bặt. Trương Lập đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay,như có thứ gì tắc nơi cổ họng, khiến nước bọt nghẹn lại không nuốt vào được, anh thầm nhủ: "Mình bị sao thế này? Chỉ là một câu chuyện bình thường thôi mà?" Nhưng câu nói cuối cùng của Trác Mộc Cường Ba "con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối" lại cứ không ngừng vang vọng mãi trong đầu Trương Lập, dường như anh ta đã hiểu ra đôi phần, đây là một thứ tình cảm xưa nay mình chưa bao giờ được nếm trải, vì vậy nên rất dễ dàng bị nó làm cho xúc động.
Trác Mộc Cường Ba nói với giọng điềm tĩnh, nhưng lại ngập tràn thê lương: "Trong xã hội loài người, anh đã có người bạn nào như thế chưa? Trung thành, đối với loài người, chỉ là một từ vựng, nhưng đối với loài chó, đó là lời thề mà cả đời chúng tuân thủ. Vĩnh viễn không phản bội, đến chết cũng không rời, là thượng đế đã ban tặng loài vật này cho con người làm bạn."

(trang 202-203, Mật Mã Tây Tạng tập 1)

Không có nhận xét nào: